Nửa Thời Gian Ấm Áp
Phan_35
Nhan Hiểu Thần giống như cái máy ghi âm, theo người chủ trì đọc lời thề nguyện, anh ta tuyên bố đến lượt cô dâu trao nhẫn cho chú rể, phụ dâu Lưu Hân Huy vội vàng làm hết bổn phận đưa nhẫn cho Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần cầm nhẫn, trong đầu hiện lên là khung cảnh bãi biển đảo Tam Á, là lúc Thẩm Hầu cầu hôn cô. Cô đã từng rất vững lòng, cả đời này nếu có kết hôn, chỉ có thể cùng với Thẩm Hầu mà thôi, nhưng không thể nào ngờ được, tại hôn lễ của cô, hắn chỉ là khách. Nhan Hiểu Thần hơi bị run tay, đeo hai lần đều không đeo được, người chủ trì trêu chọc nói “Cô dâu thật quá xúc động”, làm Nhan Hiểu Thần càng khẩn trương hơn, Trình Trí Viễn cầm tay cô, cùng cô đeo nhẫn vào tay mình.
Sau khi cắt xong bánh, uống ly rượu giao bôi, tung bó hoa, tâm trạng của Nhan Hiểu Thần vẫn còn hoảng hốt, may có Trình Trí Viễn ở bên cạnh, còn có người dẫn chương trình lanh mồm lanh miệng, nên không thấy có bất kỳ sai sót nào.
Đến lúc nghi thức kết thúc, Trình Trí Viễn nói với Nhan Hiểu Thần: “Em đi nghỉ ngơi đi!”
Nhan Hiểu Thần lắc đầu, chuẩn bị tinh thần nói: “Em không mệt, khách không quen coi như đã xong, nhưng người trong nhà phải ra chào hỏi.” Trình Trí Viễn đã lo lắng cho cô nhiều rồi, cô cũng phải nghĩ đến sỉ diện của Trình Trí Viễn và ba mẹ của anh ta một chút.
Trình Trí Viễn mỉm cười cầm tay cô, “Được rồi, nhưng đừng gắng sức quá. Nhà em người thân không nhiều, chúng ta qua đó mời rượu trước.”
Dì dượng và anh em họ của Nhan Hiểu Thần, buổi sáng Trình Trí Viễn đã gặp qua, nên không cần Nhan Hiểu Thần phải phí sức giới thiệu lại. Đến khi người nhà của bên nhà gái đã chào hỏi xong, Trình Trí Viễn dẫn theo Nhan Hiểu Thần đi đến bàn của trưởng bối và họ hàng nhà trai mời rượu. Ban đầu, Nhan Hiểu Thần còn có thể tập trung tinh thần, nghe tên và thân phận của đối phương, sau này do có quá nhiều người, cô liền bị mơ hồ, chỉ có thể duy trì gương mặt tươi cười, đi theo Trình Trí Viễn. Trình Trí Viễn gọi “chú”, cô liền mỉm cười “Chào chú”, Trình Trí Viễn nói “đã lâu không gặp”, cô liền cười nói “Chào anh.”
Kính cẩn mời rượu ba bàn, Trình Trí Viễn nói: “Được rồi! Em đi nghỉ ngơi đi, còn lại anh sẽ ứng phó.” Anh ta dẫn cô đến bên cạnh Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy, nói với các cô: “Các em đưa Hiểu Thần trở về phòng nghỉ ngơi đi, mệt thì ngủ một giấc, có việc gì tôi sẽ gọi.”
Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy lập tức cùng Nhan Hiểu Thần trở lên lầu, đi vào căn phòng sang trọng lúc nãy.
Vào đến phòng, Nhan Hiểu Thần không chịu được nữa, ngồi xuống ghế sô pha, kỳ thật cô không mệt mỏi nhiều, nhưng tinh thần vẫn còn hoang mang, may mắn người thân họ hàng đều ngồi ở bên trong nhà ăn, Thẩm Hầu ngồi ở phía ngoài sân vườn, cô không cần phải đối mặt với hắn.
Ngụy Đồng nhìn vào đồng hồ, đã hai giờ hơn, cô nói: “Hiểu Thần, cậu cởi áo cưới ra, nằm nghỉ một chút đi. Nếu lúc nữa lại phải đi xuống thì hãy mặc vào.”
“Ừ.”
Trước kia, khi chọn áo cưới cho cô, Trình Trí Viễn đã có suy xét đến sức khỏe của Nhan Hiểu Thần, anh ta chọn loại áo dễ hoạt động, dễ mặc cũng dễ cởi. Nhan Hiểu Thần nhờ có Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy giúp đỡ, cởi áo cưới ra, mặc áo choàng tắm rộng rãi, sau đó cô nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi.
Lưu Hân Huy im lặng một lúc, không chịu được nữa, nhẹ giọng hỏi: “Hiểu Thần, cậu mời Thẩm Hầu đến tham dự hôn lễ à?”
“Không có.”
“Chẳng lẽ là vị kia? Trình Trí Viễn không phải có bệnh vậy chứ? Mình đi hỏi một chút!” Lưu Hân Huy nói xong, nhanh như chớp chạy mất.
Ngụy Đồng lắc đầu, cô nương này tính tình vẫn như cũ! Vừa rồi cô nhìn thấy Thiến Thiến, vốn định cùng với Lưu Hân Huy qua chào hỏi một tiếng.
Sau một lúc lâu, Lưu Hân Huy trở lại, nổi giận đùng đùng nói: “Trình Trí Viễn cũng không mời Thẩm Hầu, thật tức chết, là Ngô Thiến Thiến!”
Ngụy Đồng khó hiểu hỏi: “Là sao?”
“Mỗi người được mời đều cho thể dẫn theo người yêu đến tham dự, Thẩm Hầu lấy thân phận là bạn trai của Ngô Thiến Thiến.”
Ngụy Đồng buồn bực trừng mắt nhìn Lưu Hân Huy: Chị à, mồm miệng có thể nhanh hơn nữa hay không?
Lưu Hân Huy le lưỡi, “Còn không có gì? Bọn họ rõ ràng muốn đến chọc tức Hiểu Thần, nếu Hiểu Thần biết sớm, đã có phòng bị rồi!”
Nhan Hiểu Thần mở mắt, “Mình không sao?”
Ngụy Đồng cảm thấy mấy lời nói của Lưu Hân Huy không phải là không có đạo lý, nên không còn cản trở Lưu Hân Huy nói bừa nữa.
Lưu Hân Huy nói: “Các cậu đoán coi, Ngô Thiến Thiến bây giờ đang làm ở đâu? Cậu ấy đang làm việc ở công ty của Thẩm Hầu đấy, lại còn là trợ lý của Thẩm Hầu!”
Ngụy Đồng nhìn Nhan Hiểu Thần, cười nói: “Ngô Thiến Thiến sau khi tốt nghiệp công việc không được thuận lợi, là bạn bè cùng khoa, Thẩm Hầu giúp cậu ấy có công việc cũng là chuyện bình thường thôi mà.”
“Nhảm nhí! Bình thường cái gì?” Lưu Hân Huy cười nhạo, “Cái công ty lớn như vậy, chẳng còn công việc nào khác sao? Nhất định muốn mình phải làm trợ lý, mỗi ngày đều gặp mặt?”
Chuông cửa vang lên, Ngụy Đồng đi ra mở cửa, hai người phục vụ lễ phép nói: “Trình tiên sinh bảo mang cơm trưa đến.”
Ngụy Đồng đã sớm đói bụng, nhưng không nghĩ có thể có thời gian ăn được cơm nóng, cô tính toán ăn chút điểm tâm lót dạ tạm thời thôi, không ngờ Trình Trí Viễn lại chu đáo như vậy.
Ba người ngồi vào bàn ăn cơm, Lưu Hân Huy vừa ăn, vừa nói với Nhan Hiểu Thần: “Hiểu Thần, người chồng này của cậu thật là “nhị thập tứ hiếu”, không còn chỗ nào để soi mói!”
Ngụy Đồng cười nhạo, “Ăn nhiều vào, bao nhiêu đây cũng đủ cho vài bàn ăn rồi đấy!”
Lưu Hân Huy cười híp mắt nói: “Nhà mình ở quê thường có câu nói, ‘Gả cho người Hán, mặc quần áo ăn cơm’ (16.5)! Cái xã hội này, đàn ông có thể săn sóc tốt cho bà xã mặc quần áo đã là hiếm lắm rồi.”
(16.5) Nghĩa là gả cho người Hán sẽ được hưởng phước.
Nhan Hiểu Thần hỏi Lưu Hân Huy, “Khi nào thì tiệc cưới chấm dứt?”
Lưu Hân Huy nói: “Các cậu chỉ phải xử lý trong một ngày thôi, buổi tiệc quan trọng nhất là buổi trưa vừa rồi, tất cả khách khứa chỉ ăn bữa tiệc trưa này, đến chiều phần lớn đều sẽ ra về, họ hàng và bạn bè thân sẽ ở lại, buổi tối còn có một buổi tiệc nữa, sau khi ăn uống xong, thì được tự do, chơi mạt chược, náo động phòng ngủ, ca hát, khiêu vũ đều có thể. Khi nào mọi người đã vui vẻ đủ, thì trở về phòng ngủ, ngày mai, ai đi xe lửa thì đi xe lửa, ai đi máy bay thì đi máy bay, ai về nhà nấy.”
Ăn cơm xong, Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy bảo Nhan Hiểu Thần ngủ đi một lát, Nhan Hiểu Thần nghe lời, liền đến phòng ngủ nghỉ ngơi.
Cô lăn qua lộn lại, vẫn không ngủ được. Kỳ thật, vốn không mệt lắm, đã nghỉ ngơi đủ rồi, nhưng Trình Trí Viễn vẫn không đến gọi cô, Nhan Hiểu Thần cũng không muốn lại nhìn thấy Thẩm Hầu, chỉ muốn nghỉ ngơi mãi ở trong phòng. Nhanh đến 5 giờ chiều thì Nhan Hiểu Thần gọi điện thoại cho Trình Trí Viễn, hỏi anh ta có muốn cô xuống hay không. Trình Trí Viễn nói nếu cô không mệt, thì xuống gặp bạn bè một lát. Hai người đang nói chuyện, Nhan Hiểu Thần chợt nghe ở đầu bên kia điện thoại có tiếng ồn ào, hét lớn “Muốn gặp cô dâu”. Nhan Hiểu Thần vội nói: “Em thay áo xong sẽ xuống ngay.” Lưu Hân Huy nghe thấy có thể được đi chơi, liền hưng phấn kêu lên mấy tiếng, lập tức kéo tủ quần áo, giúp Nhan Hiểu Thần lấy áo cưới.
Nhờ sự trợ giúp của Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy, Nhan Hiểu Thần mặc áo cưới vào. Đầu tóc có hơi rối, nhân viên trang điểm của công ty tổ chức hôn lễ cũng chạy đến, giúp Nhan Hiểu Thần làm tóc trang điểm lại, tiện thể cũng trang điểm cho Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng.
Chuẩn bị xong xuôi, ba người cùng nhau đi xuống lầu.
Đi qua phòng ăn thì thấy bên trong đã trống không, các phục vụ đang quét dọn vệ sinh. Trên sân vườn vẫn còn náo nhiệt, từng nhóm người, tụm năm tụm ba, ngồi tại bàn uống rượu, dựa vào lan can ngắm cảnh tán gẫu, một số còn đi dạo bên bờ hồ.
Trình Trí Viễn ngồi ở sát cửa sổ thủy tinh nhìn thấy Nhan Hiểu Thần, bước nhanh đi tới đón cô, Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy nháy mắt nhướng mày, dẫn Nhan Hiểu Thần đến bên cạnh Trình Trí Viễn, “Có người đến nhận rồi, chúng tôi rút lui đây.”
Nhìn thấy Ngụy Đồng và Lưu Hân Huy đều đã đi, Nhan Hiểu Thần im lặng một chút mới hỏi: “Ba mẹ, họ hàng đi đâu hết rồi?”
Nghe được cô gọi hai tiếng “Ba mẹ”, không còn là “Ba mẹ của anh” như trước nữa, Trình Trí Viễn nhịn không được mỉm cười, “Có người về phòng nghỉ ngơi, có người đi đánh mạt chược.”
Nhan Hiểu Thần nghe thấy chơi mạt chược, lập tức khẩn trương, “Mẹ em…”
“Anh đã nói qua với các dì rồi, các dì ấy sẽ trông chừng mẹ, không để mẹ chơi đâu, lúc này mấy chị em đang ở trong phòng nói chuyện phiếm, vừa rồi anh đi lên lặng lẽ quan sát, thấy ba người đều đang lau nước mắt, nên không dám quấy rầy.”
Nhan Hiểu Thần nhẹ nhàng thở ra, “Mẹ em cùng các dì đã nhiều năm không gặp rồi, nhất định có nhiều điều muốn nói, cảm ơn anh!” Cô nghĩ đây chỉ là hôn lễ hình thức, thật ra vẫn còn có ý phản đối, nhưng nếu không có ngày hôm nay, mẹ căn bản không có cơ hội cùng các chị em gặp mặt. Chỉ vì điều ấy thôi, rất đáng để tổ chức bữa tiệc mừng này, may mắn sao Trình Trí Viễn vẫn kiên trì muốn tổ chức.
“Anh nói rồi, không cần nói cảm ơn anh, là anh thích làm, nên có thể làm.”
Hai người vừa mới bước ra sân vườn, lập tức có người vỗ tay, “Lão Trình rốt cuộc cũng chịu cho chúng ta gặp cô dâu rồi!”
Nhan Hiểu Thần biết những vị khách còn lại đều là bạn thân của Trình Trí Viễn, vội vàng biểu hiện nét mặt tươi cười. Trình Trí Viễn kéo tay của Nhan Hiểu Thần, giới thiệu từng người cho cô biết, đa số Nhan Hiểu Thần chưa từng gặp mặt, chỉ có thể cười nói chào hỏi.
“Chương Tuyên.”
Nhan Hiểu Thần bắt tay, “Chào anh.”
“Lục Lệ Thành.”
Nhan Hiểu Thần do dự vươn tay, cảm thấy đã nghe cái tên này ở đâu rồi, người nhìn qua cũng có chút quen mặt, cô nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra, kinh ngạc nói: “Elliott Lục! Ngài, ngài…Sao lại ở đây?” Tay của cô vốn đang vươn ra định bắt tay đối phương, đột nhiên lại chuyển sang kéo cánh tay của Trình Trí Viễn, kích động nói với anh ta: “Anh ấy là Elliott Lục, Tổng giám đốc MG ở Trung Quốc, em đã thấy ảnh chụp của anh ấy!”
Mọi người xung quanh cười ồ lên, Trình Trí Viễn vô lực vỗ trán, Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng phản ứng kịp, vừa rồi Trình Trí Viễn đã giới thiệu cho cô, làm sao lại không biết? Cô lúng túng đỏ mặt, vội vàng sửa lỗi, nói với Lục Lệ Thành: “Lúc tôi học đại học có đến MG ở Thượng Hải làm thực tập sinh, khi lần đầu tiên đến công ty đã nhìn thấy ảnh và tư liệu của anh, vừa rồi cảm giác như đột nhiên gặp được ông chủ, nhất thời kích động, nên vô lễ, thật ngại quá.”
Lục Lệ Thành khẽ cười nói: “Không sao cả, chúc mừng em và Trí Viễn!”
Kiều Vũ vỗ vai của Trình Trí Viễn, vui sướng khi thấy kẻ gặp họa nói: “Cả hai đều là ông chủ, nhưng lại bị đối xử cách nhau một trời một vực! Tên Tiểu Viễn này, anh so ra không bằng rồi!” Anh ta vẫy tay gọi hai người thợ chụp hình đến, túm lấy vai của Lục Lệ Thành, nhỏ giọng, nói một cách khó ưa: “Lục ca, hân hạnh cùng cô dâu chụp chung một tấm ảnh nhé!”
Lục Lệ Thành đẩy “móng vuốt” của Kiều Vũ ra, thản nhiên nói: “Xem ra, hôn lễ của cậu không định mời nhóm chúng ta tham gia rồi.”
Kiều Vũ kinh ngạc, không kịp phản ứng ý tứ của Lục Lệ Thành, Trình Trí Viễn cười nói: “Kiều đại gia, cậu còn chưa kết hôn đâu, đừng chọc nghẹo mọi người nữa, kiềm chế chút đi!”
Kiều Vũ lúc này mới hiểu ra bọn họ muốn cảnh cáo anh ta là đùa hơi quá rồi, đợi đến hôn lễ của anh ta mọi người cũng sẽ “cố gắng” mạnh tay. Kiều Vũ cợt nhả nói: “Sáng nay có rượu thì sáng nay say, chuyện ngày mai để ngày mai lo!” Vừa đúng lúc thợ chụp hình đến, Kiều Vũ lôi kéo Lục Lệ Thành, đứng bên cạnh Nhan Hiểu Thần, ba người cùng nhau chụp hai tấm ảnh. Kiều Vũ ngoắc ngoắc tay với Trình Trí Viễn, “Đến đây, hai ông chủ các anh cùng chụp với cô dâu một tấm đi.”
Anh ta còn kiên quyết muốn Nhan Hiểu Thần đứng ở giữa, Lục Lệ Thành và Trình Trí Viễn một phải một trái đứng ở hai bên.
Chụp xong, Kiều Vũ cười với thợ chụp ảnh: “Ok! Cám ơn!”
Thợ chụp ảnh đang muốn rời khỏi thì có người đột nhiên nói: “Có thể để tôi cùng Hiểu Thần, Lục tổng chụp chung một tấm ảnh không?”
Thợ chụp ảnh lễ phép nói: “Được ạ.” Công ty tổ chức hôn lễ thuê anh ta chính là muốn anh ta phục vụ chụp ảnh.
Nhan Hiểu Thần nhìn đến bàn tay đang nắm lấy cánh tay Thẩm Hầu của Ngô Thiến Thiến, nụ cười có chút gượng gạo, cô nghĩ bọn họ đã ra về, không ngờ vẫn còn ở lại.
Ngô Thiến Thiến đi đến bên cạnh Lục Lệ Thành, vươn tay ra, cười nói: “Tôi tên Ngô Thiến Thiến, từng là nhân viên của MG ở Thượng Hải, đáng tiếc, thử việc còn chưa xong, liền bị sa thải. Tôi vẫn luôn không hiểu vì sao, bây giờ thì hiểu rồi…” Cô ta liếc nhìn Trình Trí Viễn và Kiều Vũ, ánh mắt lại quay về nhìn Lục Lệ Thành, “Tôi từng cho rằng văn hóa của MG là tạo cơ hội cạnh tranh công bằng cho mọi người.” Lục Lệ Thành thản nhiên nói: “Nhưng MG cũng chú trọng trung thành và chính trực.” Anh ta không bắt tay với Ngô Thiến Thiến, cũng không chụp ảnh, quay ra nói với Trình Trí Viễn và Kiều Vũ: “Các cậu cứ nói chuyện, tôi đi hút điếu thuốc.” Anh ta đi xuống các bậc thang, châm điếu thuốc, đi đến bên hồ hút thuốc.
Mặt của Ngô Thiến Thiến đỏ bừng, tay vẫn còn giơ ra ở khoảng không, nhưng vẫn kiên quyết không rút tay về, cô ta đi vài bước, đến bên bàn cầm ly rượu, nốc cạn, liền giống như vươn tay ra, chính là vì đi lấy rượu.
Thợ chụp hình thấy không khí có vẻ không ổn, muốn rời khỏi. Thẩm Hầu ngăn lại, “Phiền anh chụp cho tôi và cô dâu một tấm ảnh.” Hắn còn cố ý nói đùa với Trình Trí Viễn: “Chụp ảnh cùng cô dâu, chú rể tốt chắc sẽ không ăn dấm chua để ý chứ?” Làm cho mọi người ở trong sân vườn cười rộ lên.
Nhan Hiểu Thần nhìn thấy Thẩm Hầu mặc một bộ đồ tây màu đen, khẽ cười đi về phía mình, bốn phía lụa trắng phất phơ, hoa tươi nở rộ, trong không khí tràn đầy hương vị ngọt ngào của rượu sâm banh cùng hoa cỏ, cô mặc áo cưới trắng tinh, khẩn trương chờ hắn. Trong tâm trạng hoảng hốt, giống như hôn lễ mà cô đã tưởng tượng, chỉ cần hắn nắm tay cô, sóng vai đứng cùng một chỗ, liền có thể trăm năm hạnh phúc, thiên trường địa cửu.
Thẩm Hầu đứng bên cạnh cô, hạ thấp giọng nói chỉ đủ hai người nghe: “Hôn lễ hôm nay rất đẹp, rất giống như trong tưởng tượng của anh, nhưng theo như anh tưởng tượng, chú rể kia phải là anh.”
Lòng bàn tay của Nhan Hiểu Thần đổ mồ hôi, muốn chạy trốn, nhưng xung quanh đều là bạn bè của Trình Trí Viễn, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, cô chỉ có thể đứng cứng ngắc.
Thẩm Hầu thấp giọng nói: “Nếu kẻ như em đều được hạnh phúc, vậy người chân tình thật sự sẽ phải làm sao? Anh chân thành chúc em không được vui vẻ, không được hạnh phúc! Sớm ngày ly hôn!”
Thợ chụp ảnh nói: “Nhìn đây nào!”
Nhan Hiểu Thần nhìn máy ảnh mỉm cười, Thẩm Hầu liếc nhìn chòng chọc cô, rồi cũng quay ra nhìn máy ảnh mỉm cười
Thợ chụp anh mang máy ảnh đến, vì bọn họ chụp một tấm, nhưng lại cảm thấy hai người nhìn có vẻ rất thoải mái vui vẻ, lại không nghĩ ra cảm giác có chút kỳ lạ, anh ta còn muốn điều chỉnh lại tư thế của họ, định chụp lại tấm ảnh khác. Trình Trí Viễn đi tới, ôm chặt vai của Nhan Hiểu Thần, cười nói: “Bên kia còn có vài người bạn muốn gặp em, chúng ta qua đó chào hỏi đi.”
“Vâng.” Nhan Hiểu Thần vội vàng đi đến sân vườn.
Trình Trí Viễn cảm giác được thân thể ở bên cạnh cứ run rẩy, anh ta nhẹ giọng hỏi: “Thẩm Hầu nói với em cái gì vậy?”
Nhan Hiểu Thần cười lắc đầu, “Không có gì.”
Trình Trí Viễn trong lòng thầm thở dài, nói: “Có muốn anh đưa em về phòng nghỉ ngơi không?”
“Không cần đâu! Em không mệt, buổi trưa hôm nay đứng có một chút thôi, đã nghỉ ngơi đủ rồi, còn chưa mệt như đi làm bình thường nữa mà.”Tuy rằng đối mặt với Thẩm Hầu rất đau khổ, nhưng nếu cô vẫn như trước, nhìn thấy Thẩm Hầu là muốn bỏ chạy, thì sẽ khiến người khác cảm thấy cô vẫn còn vương vấn tình cũ.
“Vậy chúng ta đi dạo bên bờ hồ một lát.”
Hai người chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, Nhan Hiểu Thần nhìn đến Lục Lệ Thành đang đứng hút thuốc ở gần đó, lại theo bản năng nhìn về phía Ngô Thiến Thiến, thấy cô ta đang bưng ly rượu, tư thế thân mật cùng Thẩm Hầu nói chuyện, trong lòng quặn lên đau đớn, như có người bóp nghẹt trái tim, cô vội vàng thu hồi ánh mắt.
“Em sao vậy?” Trình Trí Viễn cảm giác được bước chân của cô lảo đảo, dịu dàng hỏi.
Nhan Hiểu Thần lấy lại bình tĩnh, nói: “Ngô Thiến Thiến vì sao lại bị MG đuổi việc?”
“Có phải em đã đoán được?”
“Em chỉ đoán được là cậu ấy viết thư nặc danh tố giác em gian lận bài thi.”
“Cô ta tự cho mình hành sự rất bí mật, nhưng lại quá nóng vội, nếu cô ta không viết hai email nặc danh, sẽ không dễ đoán như vậy, thế nhưng lại gửi email cho hai lãnh đạo cấp cao của MG, mục đích hiển nhiên là làm cho em bị đuổi việc, bọn anh phân tích một chút, sau khi em bị đuổi việc thì người nào được lợi ích nhiều nhất, liền đoán ra cô ta.”
“Bọn anh? Anh và Lục tổng sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy muốn đuổi việc em, dù sao cũng phải nói trước với anh một tiếng, nếu nói đến thời gian, anh chắc hẳn là người biết chuyện em bị MG đuổi việc sớm nhất. Elliott nói nhất định phải dựa theo quy định của công ty mà xử lý, khiến cho anh hiểu là không còn cách nào khác, anh và cậu ấy tùy ý phân tích qua email nặc danh, liền cho ra kết luận là Ngô Thiến Thiến.”
Nhan Hiểu Thần buồn bực, “Anh có can thiệp vào chuyện em được tiến cử ở MG không?”
“Không có, tuyệt đối không có! Lúc đó, em đang thực tập tại MG, anh đi Bắc Kinh công tác, cùng ăn cơm với Elliott và Lawrence, Lawrence cũng là lãnh đạo của một chi nhánh MG khác, là cánh tay đắc lực của Elliott, hôm nay cũng có đến. Anh thuận miệng nói một chút, rằng anh có người bạn thân đang làm nhân viên của bọn họ.”
Tự tin của Nhan Hiểu Thần được bảo toàn, lời nói nhỏ nhẹ lại, “Ngô Thiến Thiến viết thư nặc danh, không làm hại gì đến lợi ích của công ty, Lục tổng vì cái gì mà muốn đuổi việc luôn cậu ấy? Là anh nói anh ấy làm vậy sao?”
“Anh không có! Nhưng mà…Anh hiểu rõ tính tình của Elliott, cậu ấy là loại người phân biệt trắng đen rõ ràng, kể cả bạn thân cũng vậy, nếu Ngô Thiến Thiến và em là đối thủ với nhau, cô ta làm như vậy, Elliott chắc chắn sẽ rất coi trọng cô ta, vì có bản lĩnh tìm ra được nhược điểm của đối phương, nhưng Ngô Thiến Thiến lại là bạn của em.” Nhan Hiểu Thần hiểu ra, “Trung thành! Lục tổng không thích kẻ phản bội bạn bè.”
Trình Trí Viễn cười, “Có lẽ Elliott bị người khác đâm sau lưng nhiều rồi, nên rất chán ghét loại người giống Ngô Thiến Thiến, đâm hai nhát sau lưng bạn thân. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, anh và Elliott không phải bởi vì em, mới đối xử với cô ta như vậy. Loại người như Ngô Thiến Thiến, lần đầu tiên làm việc này, nếu bị thất bại thì lương tâm còn có thể bất an, áy náy; nhưng nếu để cô ta thành công, thỏa mãn tư tâm, thì sau đó vẫn có thể vì lợi ích trước mắt mà làm chuyện tương tự. Hiện tại cô ta rất khổ sở, nhưng sẽ tránh khỏi trong tương lai tái diễn chuyện hại người khác, cũng là hại chính mình.”
Nhan Hiểu Thần thấp giọng nói: “Anh là mượn đao giết người.” Kỳ thật, năm đó cô đã đoán được là Ngô Thiến Thiến, nói chung bạn thân của cô rất ít, người có khả năng biết cô giúp Thẩm Hầu gian lận bài thi chỉ có các bạn cùng phòng. Nếu là bạn học bình thường ghét cô, đã sớm đem chuyện này đi tố giác, không cần thiết phải chờ đến nửa năm, chỉ có thể giải thích lúc đầu không đụng chạm đến lợi ích cá nhân, nhưng sau này lại ảnh hưởng đến lợi ích cá nhân. Ngô Thiến Thiến hoàn toàn phù hợp với hai điều kiện trên, hơn nữa, cô ta lại có những hành động kỳ lạ, Nhan Hiểu Thần có thể cảm nhận được, cô ta bị cắn rứt lương tâm, Ngô Thiến Thiến không phải là người xấu, chỉ là quá khát vọng thành công. Năm đó, Nhan Hiểu Thần không có tinh thần đi điều tra, cũng không có thời gian đi trả thù. Trả thù Ngô Thiến Thiến cũng không thể hóa giải được nguy cơ bị khai trừ học vị, cô phạm lỗi, phải tự mình đối mặt, cho nên khi Ngô Thiến Thiến muốn chấm dứt quan hệ bạn bè, cô cũng đã không chút do dự cắt đứt liên hệ với cô ta. Trước ngày hôm nay, cô còn nghĩ bây giờ cuộc sống của Ngô Thiến Thiến là rất tốt, không ngờ cô ta cũng khổ sở vì thất nghiệp.
Nhan Hiểu Thần nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, cho dù là em, hay Ngô Thiến Thiến, đều đã biết mình phạm phải sai lầm lớn, anh đã từng nói ‘everyone deserves a second chance’, đừng làm khó dễ Ngô Thiến Thiến nữa.”
“Tuy rằng anh rất bực, nhưng cũng có thể thông cảm cho cô ta còn nhỏ tuổi, hơn thua làm gì một cô gái yếu đuối, chuyện khó xử duy nhất là anh đã khiến cô ta mất việc làm ở MG, còn sau này cô ta tìm việc không thuận lợi, chẳng liên quan gì đến anh.”
Trình Trí Viễn im lặng quét ánh mắt sắc bén nhìn Thẩm Hầu, một thiếu niên ngây ngô ở trong mắt anh ta bấy lâu, giờ đã lột xác thành một kẻ chững chạc, hắn ân cần chu đáo săn sóc Ngô Thiến Thiến, nhìn đến nét mặt, thật sự không thể đoán được nội tâm của hắn.
Gần 7 giờ tối, tiệc rượu sắp bắt đầu, Trình Trí Viễn dẫn theo Nhan Hiểu Thần trở về nhà ăn của khách sạn.
Khách khứa đã giảm đi hơn phân nửa, phòng ăn cực kỳ trống trải, có tám bàn được phân chia rõ ràng, trong phòng ăn là bốn bàn dành cho người nhà và họ hàng, sẽ phục vụ các món ăn Trung Quốc, ngoài sân vườn là bốn bàn gồm bạn học, bạn thân hay đồng nghiệp, sẽ phục vụ các món Tây, mọi người ai ăn bàn nấy, không quấy rầy lẫn nhau, nên không khí so với lúc trưa dễ chịu thoải mái hơn rất nhiều.
Trình Trí Viễn cùng Nhan Hiểu Thần đi vào phòng ăn chào hỏi các trưởng bối, sau đó đến sân vườn dùng cơm với bạn bè.
Không giống như cảnh tượng lúc trưa, phải đi từng bàn mời rượu, mọi người đều rất tự nhiên, giống như bữa cơm họp mặt bạn bè, bọn họ nói nói cười cười. Một số người lâu ngày mới gặp nhau, anh mời tôi một ly, tôi mời anh một chén, trò truyện về công việc và gia đình, ai nấy đều hoàn toàn quên đi tiệc cưới, coi như là dịp tụ họp vui chơi.
Bởi vì có mặt Thẩm Hầu, Nhan Hiểu Thần vẫn rất khẩn trương, nhưng cô đã cố gắng khống chế bản thân, làm cho mình có biểu hiện như ngày thường, đến bây giờ, cô vẫn làm được rất tốt.
Giữa không khí ấm cúng, Ngô Thiến Thiến đột nhiên say khướt đứng lên, giơ ly rượu ra, nói: “Hiểu Thần, mình mời cậu một ly!”
Mọi người nghe nói các cô là bạn học cùng phòng ký túc xá, nên không để ý, cười híp mắt nhìn, Nhan Hiểu Thần cầm ly đứng lên, “Cám ơn cậu!”
Cô vừa định uống, thì Ngô Thiến Thiến nói: “Thật chẳng có thành ý, mình là rượu, còn cậu lại là nước.”
Cả ngày hôm nay, cho dù là uống ly rượu giao bôi, hay đi mời rượu, ly của Nhan Hiểu Thần đều là nước, không có ai để ý, cũng chẳng ai quan tâm, nhưng lúc này đột nhiên bị Ngô Thiến Thiến nói ra, liền có chút lúng túng.
Ngụy Đồng vội nói: “Hiểu Thần không biết uống rượu, lấy nước thay rượu, tâm ý cũng vậy thôi!”
Ngô Thiến Thiến cười nhạo, “Mình và Hiểu Thần ở chung với nhau 4 năm, lần đầu tiên biết được cậu ấy không biết uống rượu, mình còn nhớ rất rõ lần đó cậu ấy cùng Thẩm Hầu đi chơi về, cậu nhìn thấy trên người cậu ấy có dấu hôn, còn cho rằng cậu ấy và Thẩm Hầu đã XXX, còn lấy rượu ra muốn chúc mừng cậu ấy từ biệt sự trong trắng.”
Lưu Hân Huy đã nhịn Ngô Thiến Thiến cả một ngày, nhịn không nổi nữa, đập bàn, đứng lên, “Ngô Thiến Thiến, cậu còn không biết xấu hổ nói là bạn bè cùng ký túc xá 4 năm? Lần nào dự thi, cậu không chép tài liệu của Hiểu Thần? Năm thứ hai, nửa đêm cậu bị sốt, trời có trận tuyết lớn, là Hiểu Thần và mình đã dùng xe đạp đẩy cậu đến bệnh viện! Hiểu Thần có lỗi gì với cậu, mà khiến cậu gấp gáp chạy đến đây quậy phá? Hiểu Thần và Thẩm Hầu trước đây có yêu nhau thì đã làm sao? Bây giờ là thời đại gì rồi, ai chẳng có bạn trai cũ, bạn gái cũ? Nếu nói đến bạn trai cũ, Hiểu Thần 4 năm đại học chỉ có mất đi một bạn trai, còn cậu? Theo như mình biết, là có đến ba người? Nếu nói đến ghê tởm, phải rồi! Ai mà chẳng biết…”
Ngụy Đồng gấp gáp đến mức muốn dùng sức ấn mạnh Lưu Hân Huy ngồi trở lại ghế, trường hợp này không thích hợp để đấu đá lẫn nhau, trả thù cá nhân, mà phải nhẹ nhàng mềm mỏng, khiến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Trình Trí Viễn cầm một ly rượu, nói với Ngô Thiến Thiến: “Ly rượu này tôi uống thay Hiểu Thần.” Anh ta ngửa đầu, nâng ly uống, nhìn Thẩm Hầu khẽ cười nói: “Thẩm Hầu, bạn gái của cậu uống say rồi, trông chừng cô ấy đi!”
Thẩm Hầu cười cười, lười biếng dựa vào lưng ghế, uống rượu vang, không nói một lời, rõ ràng muốn khoanh tay đứng nhìn chế giễu.
Ngô Thiến Thiến vừa xấu hổ vừa thương tâm, nước mắt lã chã rơi xuống, không để ý Trình Trí Viễn đã cho cô có đường lui, còn Lưu Hân Huy và Ngụy Đồng đã cố gắng nhân nhượng, “Cùng một ký túc xá, các cậu lại giúp cậu ấy, không giúp mình! Không phải bởi vì bây giờ cuộc sống của cậu ấy quá tốt? Mình đúng là đã có nhiều bạn trai, nhưng Nhan Hiểu Thần hơn gì chứ? Các cậu có dám nói, cậu ấy vì sao không muốn uống rượu? Lúc nào cậu ấy chia tay Thẩm Hầu? Lúc nào thì ở với Trình Trí Viễn…”
Cách đó không xa, Nhan Hiểu Thần nhìn chằm chằm Thẩm Hầu, Ngô Thiến Thiến làm gì, đều không quan trọng, cô chỉ muốn nhìn rõ rốt cuộc Thẩm Hầu muốn cái gì. Thẩm Hầu cũng nhìn lại cô chằm chằm, bưng ly rượu, vừa uống, vừa không chút để ý, mỉm cười.
Trong lời nói của Ngô Thiến Thiến, Thẩm Hầu vẫn uống rượu, không quan tâm mỉm cười, liền giống như hắn và Thẩm Hầu mà Ngô Thiến Thiến không ngừng nhắc đến chẳng có quan hệ gì, sắc mặt của Nhan Hiểu Thần dần dần tái nhợt, trong mắt cũng đã ngân ngấn nước. Bởi vì cô không đáng được vui vẻ hạnh phúc, cho nên Thẩm Hầu liền muốn phá hủy tất cả sao? Hắn căn bản không rõ, cô không để ý đến vui vẻ hạnh phúc, cô chỉ để ý đến tất cả những việc cô làm là vì hắn mà thôi.
Nhan Hiểu Thần cảm thấy, nếu cô còn nhìn thấy Thẩm Hầu lạnh lùng mỉm cười thêm một giây nào nữa, cô sẽ lập tức ngã quỵ. Cô cúi đầu, nước mắt vừa mới chảy ra đã nhanh chóng dùng tay gạt đi.
Thẩm Hầu cho rằng cô đã hoàn toàn không để ý, nhưng không ngờ trông thấy cô cúi đầu, khoảnh khắc nước mắt của cô lặng lẽ nhỏ giọt, hô hấp của hắn như muốn ngừng lại.
Ngô Thiến Thiến nói: “Tết âm lịch Nhan Hiểu Thần và Trình Trí Viễn đã tùy tiện ở bên nhau, đầu tháng tư…” Thẩm Hầu đặt mạnh ly rượu xuống, đứng lên, lập tức bịt miệng Ngô Thiến Thiến, Ngô Thiến Thiến giùng giằng còn muốn nói nữa, “…Mới cùng Thẩm Hầu chia tay, mang thai…” Nhưng Thẩm Hầu cười nói với mọi người: “Xin lỗi, bạn gái tôi say rồi, tôi đưa cô ấy về trước.” Tiếng nói của hắn lấn át tiếng nói mơ hồ của Ngô Thiến Thiến.
Thẩm Hầu biểu hiện là một kẻ có phong độ trước mặt mọi người, sau đó không đợi Ngô Thiến Thiến phản đối, mạnh mẽ lôi Ngô Thiến Thiến rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bóng dáng của bọn họ vội vàng biến mất trong bóng đêm.
Không biết qua lời nói của Ngô Thiến Thiến, khách khứa ngồi đây đoán được bao nhiêu, nhưng mọi người đều hiểu chuyện này rõ ràng không phải chuyện tốt, không khí thoải mái vui vẻ lúc nãy chẳng sót lại gì, vẻ mặt mỗi người đều không chút thay đổi, lúng túng trầm mặc.
Nhan Hiểu Thần xin lỗi nhìn Trình Trí Viễn, do dự có nên nói “Xin lỗi” không, nhưng lời xin lỗi có thể tránh được việc anh ta mất mặt hay sao?
Trình Trí Viễn cầm tay cô trấn an, cười nói với mọi người: “Xin lỗi, để mọi người xem kịch rồi.”Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian